Vài tin vắn về lũ lụt hiện nay và phản ứng từ người dân trong nước

Share this post on:

Nguồn: https://thuymyrfi.blogspot.com/2025/11

21/11/025

“…Vấn đề còn lại là Nhà nước sẽ giải quyết như thế nào? Chẳng lẽ cứ thế, người dân vùng lũ mỗi năm một lần phá sản, một lần âu lo chết người? Càng lúc càng kinh hoàng hơn.

Ngày xưa, “Trời hành cơn lụt mỗi năm”. Nhưng không có lũ”.

Nguyễn Viện – Lũ lụt miền Trung, thiên tai hay nhân họa ? 

.com/img/a/

Chưa bao giờ suốt vùng duyên hải miền Trung từ Huế đến Phan Thiết hứng chịu cả LỤT và LŨ như năm nay. 

Thêm nữa, Đèo vào ra Đà Lạt cả hai hướng Đức Trọng đi lên và hướng ra Khánh Hòa đều bị sạt lở nghiêm trọng. Đèo Mimosa bị đứt gãy hoàn toàn. Đèo Prenn cũng bị xé. 

Tất nhiên ai cũng thấy năm nay mưa nhiều, lượng mưa lớn. Nhưng còn một sự thật khác mà nhiều người không chịu thấy. Đó là việc xả lũ của các hồ thủy điện nhân tạo. Nguyên nhân trực tiếp khiến lũ lụt lên nhanh hơn, khủng khiếp hơn. 

Có lẽ cũng cần phân biệt các nhà máy thủy điện quốc gia như Hòa Bình (phía Bắc), Đa Nhim, Trị An (phía Nam) sau nhiều năm vận hành vẫn rất an toàn và không gây ra hậu quả gì. 

Tôi không biết có bao nhiêu nhà máy thủy điện của tư nhân suốt dọc miền Trung từ Huế vào đến Phan Thiết. Nhưng tôi biết những đập nước đã và đang xả lũ góp phần vào lũ lụt năm nay chắc chắn rất lớn. Và đó là tội ác.

Phá rừng lấy gỗ bán, phá rừng làm hồ, họ đã đi ngược lại với quy luật của thiên nhiên. 

Không còn rừng để giữ nước, hạ lưu lãnh đủ tai ương là hệ quả tất yếu. 

Thủy điện tư nhân ở đâu ra?

Chắc hẳn ai cũng có câu trả lời.

Vấn đề còn lại là Nhà nước sẽ giải quyết như thế nào? Chẳng lẽ cứ thế, người dân vùng lũ mỗi năm một lần phá sản, một lần âu lo chết người? Càng lúc càng kinh hoàng hơn.

Ngày xưa, “Trời hành cơn lụt mỗi năm”. Nhưng không có lũ. 

Ngày nay, thủy điện xả lũ để bảo vệ đập của họ. Còn người dân ở hạ lưu lãnh đủ tai hoạ do họ gây ra thì kêu ai?

NGUYỄN VIỆN 20.11.2025

Nguyễn Anh Tuấn – Thất thủ trước mưa lũ: Vì sao chính quyền bị động và lúng túng đến vậy trong mùa mưa lũ năm nay? 

.com/img/a/

Không khó để thấy sự lúng túng của chính quyền từ trung ương đến địa phương trong ứng phó với mùa mưa lũ năm nay.

Trong các hội nhóm ở Khánh Hòa, Phú Yên, Bình Định, hàng loạt lời kêu cứu vang lên trong tuyệt vọng nhưng gần như không được phản hồi. Hình ảnh người già và trẻ nhỏ đứng co ro trên mái nhà, nhiều người ra đi ngay trong căn nhà tồi tàn của mình giữa cái đói, cái lạnh và nỗi hoang mang cùng cực, sẽ còn ám ảnh rất lâu.

Nhưng điều đáng nói hơn là nó phơi bày một sự thất bại toàn diện trong công tác cứu hộ, khi những gì chính quyền làm chỉ là phản ứng bị động.

Khi dư luận yêu cầu trực thăng cứu hộ, chính quyền đưa lên mạng vài bức ảnh đóng gói quà đưa lên trực thăng. 

Khi dư luận hỏi các lãnh đạo cấp cao đang ở đâu, chính quyền chiếu cảnh họp trực tuyến, chỉ đạo từ xa. 

Khi bão lũ lên đến đỉnh điểm, thứ xuất hiện dày đặc nhất là các công điện và lệnh khẩn trên TV, còn lực lượng cứu hộ thì chẳng thấy đâu, hoặc nếu có xuất hiện thì quá ít và quá chậm trễ.

Trong khi đó, người dân đang chết trong tuyệt vọng.

Điều này khó hiểu, vì trước đây chính quyền địa phương ở các tỉnh hay gặp thiên tai không yếu kém như vậy. Tôi sinh ra ở một phường ven biển Đà Nẵng, nơi hứng bão triền miên. Khi còn nhỏ, chuyện thành phố sơ tán cả chục ngàn, trăm ngàn người trước khi bão vào là điều bình thường. Trường học và công sở được huy động làm nơi trú ẩn. Mọi việc diễn ra nhanh, gọn và có trật tự.

Vậy mà trong đợt mưa lũ thảm họa này, hầu như không thấy hoạt động sơ tán dân quy mô lớn nào, vốn là cách duy nhất để hạn chế thiệt hại về người.

Vì sao chính quyền lại bị động đến vậy?

Tôi tin một phần nằm ở việc sắp xếp địa giới hành chính và cơ cấu chính quyền địa phương vừa rồi, mà một số lãnh đạo đã rất lộng ngôn gọi là “sắp xếp lại giang sơn”.

Một cơ cấu ổn định suốt nhiều thập kỷ bị tháo tung chỉ trong một đêm. 

Ở cấp tỉnh, lãnh đạo từ nơi khác được điều về, chưa quen địa bàn, lại có sự kèn cựa giữa các nhóm cán bộ gốc từ các tỉnh khác nhau. Cấp huyện, vốn là lực lượng chủ lực trong cứu nạn cứu hộ, bị giải thể. Cấp xã thì chênh vênh, không đủ lớn để có nguồn lực như huyện trước đây nhưng cũng không đủ nhỏ để sâu sát địa bàn. Chưa kể đội ngũ cán bộ năm cha ba mẹ pha trộn nhiều nguồn, chưa quen việc lại còn bị quá tải.

Việc mỗi tỉnh có đến hàng trăm xã cũng khiến điều phối càng khó khăn hơn. Bí thư Khánh Hòa thừa nhận không liên lạc được với bí thư, chủ tịch các xã ngập nặng, chỉ nhận lại tin báo “thất thủ”.

Chưa kể một vấn đề tế nhị mà ít người nói thẳng. Khi Chủ tịch hay Bí thư tỉnh không phải người địa phương, động lực làm việc vì cộng đồng giảm đi đáng kể. Trước đây họ nỗ lực vì đó là quê hương của họ, và sự ghi nhận của đảng bộ và nhân dân địa phương sẽ giúp họ thăng tiến. Nay thì sự cố gắng có thể không còn nhiều ý nghĩa, vì nhân sự cấp cao thường đã được định sẵn từ trung ương. Vậy lấy đâu ra động lực để dấn thân trong những thời điểm sinh tử như mưa lũ?

Chủ trương này cũng mở đường cho việc luân chuyển cán bộ liên tục như con thoi trước Đại hội hiện nay. Ngay cả người dân còn khó nhớ tên Bí thư hay Chủ tịch tỉnh mình, nói gì đến chuyện những người này xuất hiện kịp thời để chỉ đạo cứu nạn.

Những xáo trộn đến từ cải tổ bộ máy vội vàng và thiếu tính toán đã khiến hệ thống gần như tê liệt và bị động trước thảm họa, để mặc dân tự cứu nhau. Trong khi ai cũng biết, ở bất kỳ quốc gia nào, trách nhiệm cứu nạn phải thuộc về chính quyền và các lực lượng chuyên nghiệp được huấn luyện bài bản. Vì bất kỳ lý do gì mà chính quyền bị động thì người dân sẽ lãnh đủ.

Thảm họa lần này có nguyên nhân từ thời tiết cực đoan, từ thủy điện, từ phá rừng. Nhưng mức độ thiệt hại, đặc biệt là thiệt hại về người, xuất phát từ sự yếu kém trực tiếp của công tác cứu nạn cứu hộ. Nếu không có điều chỉnh về cơ cấu chính quyền hiện tại, tình trạng lúng túng và bị động sẽ tiếp diễn, và người dân sẽ tiếp tục trả giá.

Ảnh: Hai ông bà lớn tuổi ở Tuy An (Phú Yên) co ro chờ đợi trên mái nhà trong lời kêu cứu tuyệt vọng trên mạng của người hàng xóm. Không ai biết số phận họ hiện nay ra sao, ngay cả người kêu cứu cho họ. (Từ FB Xì Dầu).

NGUYỄN ANH TUẤN 21.11.2025

Hoàng Hùng – Ai đã che giấu? 

.com/img/a/

Báo Tuổi Trẻ đăng loạt ảnh với tựa đề: “Cảnh tan hoang sau khi thủy điện Đa Nhim xả lũ giữa đêm”. Sau khi đăng chưa được một giờ đã xóa.

Một gia đình hai vợ chồng đã chết sau hai ngày nước ngập. Cái rét, cái đói, sự vô vọng đợi chờ cứu hộ, đã khiến hai vợ chồng chết trong chính căn nhà của mình. Tôi tin rằng trong các đợt lũ lụt, trường hợp như hai vợ chồng này không phải là trường hợp cá biệt. 

Hàng loạt báo chí hoặc là im lặng hoặc là đăng lên, để rồi sau đó bị ai đó bắt gỡ như báo Tuổi Trẻ. 

Một lực lượng lớn dư luận viên được tung ra với các luận điểm: “Nước nào chả có thiên tai” “Nước mưa từ trên trời rơi xuống, thủy điện đâu làm ra nước” … . 

Các bạn hãy tưởng tượng, một lượng nước rót đều đặn vào một tổ kiến trong 1 giờ  và cũng lượng nước đó tích trữ vào một cái can, rồi được xả vào tổ kiến trong 5 phút, cái nào sẽ phá hoại tổ kiến hơn?

Chắc chắn là cùng một lượng nước được xả trong vòng 5 phút rồi. Thủy điện cũng vậy, tàn ác hơn nữa là việc xả lũ vào ban đêm, khiến người dân dưới hạ lưu không kịp chạy lũ.

(Cẩn thận, hìnhảnh nhạy cảm) 

Rừng đầu nguồn bị phá, hồ ao và các khu vực thoát ntrnhước bị lấp để xây nhà, thủy điện không được thiết kế để điều tiết lũ. Cuối cùng chỉ có dân đen phía dưới là bị ảnh hưởng, là chết, bọn đỏ phía trên vẫn ấm thân phì gia, rồi lên truyền thông kêu gọi quyên góp. 

Ai đã che giấu, ai bắt gỡ bài, ai phải chịu trách nhiệm chính về những cái chết của người dân???

Đất nước này rồi sẽ về đâu???

HOÀNG HÙNG 21.11.2025

Trịnh Kim Tiến – Những lời kêu cứu vô vọng 

.com/img/a/

Nhìn hình ảnh nhà cửa, phương tiện, bà con ngập ngụa, chới với trong dòng nước ở Phú Yên, Khánh Hòa mà thắt lòng. 

Họ yếu ớt bấu víu vào những số điện thoại không gọi được, vào cái gọi là cơ quan chức năng. Thật, giờ phút khắc nghiệt này họ không trông chờ vào chính quyền thì nhờ được vào ai? 

Chỉ có chính quyền mới có ngân sách vì họ giữ kho bạc quốc gia, chỉ có chính quyền mới huy động được nhân lực và phương tiện cứu nạn trong tình huống khẩn cấp. Nhưng ta nhìn thấy gì? Mỗi trận lụt xảy ra những lời kêu cứu vẫn từng giờ ám ảnh những người theo dõi trong sự day dứt vô vọng. 

Ở đây ta không nói chính quyền không làm gì, sự thực là chính quyền địa phương họ cũng làm, cũng cố gắng, nhưng chính họ cũng bất lực vì thiếu nhân lực, thiếu thiết bị, thiếu kỹ năng. Điều này nói lên điều gì? Là một sự quản lý, tổ chức yếu kém từ trên xuống dưới. 

Rồi sẽ có kẻ nhảy đong đỏng lên, đưa vài bức hình chính quyền địa phương đang nỗ lực cứu người để chửi, để bịt miệng những ai dám hở miệng ra yêu cầu hai chữ “trách nhiệm”. 

Đúng là những người đang ngồi gõ bàn phím như chúng tôi không tham gia trực tiếp vào việc cứu nạn, nhưng đồng thuế của người dân chúng tôi là để dành cho những trường hợp khẩn cấp như thế này đây. 

Tính ra các “ông to bà lớn”, các quan chức cấp cao của chúng tôi cũng đâu có xông thẳng vào vùng lũ trong lúc này? Chúng tôi cũng đâu phải là những người có đủ thẩm quyền quyền cấp phép cho những dự án bê tông hóa cửa sông cửa biển, chặt cây phá rừng hay xây đập thủy điện? Giờ ngay cả quyền than vãn, quyền bức xúc cũng bị kìm hãm vì chúng tôi không thực hiện cái trách nhiệm không thuộc về chúng tôi? 

Rồi ngày mai khi nước rút, người đã chết chẳng thể sống lại, tài sản tích cóp một đời chỉ là đống đổ nát, thì ơn đảng và nhà nước vẫn phải sáng đời đời.

TRỊNH KIM TIẾN 20.11.2025 (Tựa bài do Thụy My đặt) 

Huỳnh Hòa Bình – Nguy cơ quốc gia kiệt quệ nếu đại hồng thủy diễn ra hàng năm 

.com/img/a/

Thủy điện xả lũ, lũ chồng lũ, cuốn phăng mọi thứ, nước ngập lên đến nóc nhà, đồng bào các tỉnh miền Trung – Huế, Quảng Nam – Đà Nẵng, Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa… chìm trong biển nước như đại nạn đại hồng thủy. 

Đáng sợ hơn là tình hình sắp tới chưa chắc đã yên, mà có khả năng sẽ tiếp tục diễn ra ở cấp độ ác liệt hơn khi mưa tiếp tục liên miên, thuỷ điện tiếp tục xả lũ nhồi thêm… 

Đáng sợ hơn nữa là cảnh tang thương này sẽ có khả năng nhồi đi nhồi lại năm này qua năm khác mức độ mỗi năm có khả năng sẽ chỉ là tăng thêm. Cả nước có khả năng sẽ như sống trong đại hồng thủy mãi, dân không ngóc đầu lên nổi, đi đến kiệt quệ mà thôi.

Xin hỏi là như vậy rồi Nhà nước bao giờ mới cho ngưng hoạt động các thủy điện, ngưng mọi công trình lễ lạt, dồn kinh phí phục hồi rừng, đẩy mạnh điện gió, điện mặt trời để thay thế thủy điện, xã hội hóa lưới điện tiêu dùng (không phải lưới điện kinh tế, an ninh, quốc phòng) để ổn định bù đắp nguồn điện khi ngưng thủy điện? 

.com/img/a/

Bao giờ Nhà nước mới đưa những kẻ chịu trách nhiệm về thiệt hại do thủy điện gây ra về tài sản tính mạng của người dân, thiệt hại về sự tàn phá của đất nước ra tòa ; đưa những kiểm lâm tiếp tay lâm tặc phá rừng ra trước vành móng ngựa?

Nên nhớ nguy cơ lũ lụt tang thương năm này qua năm khác nhấn chìm cuộc sống của người dân, tương lai của đất nước ngày càng khốc hại là có thật khi mấy cái thủy điện hại nước hại dân vẫn tồn tại. Tức vấn đề xả lũ, con người tác động thiên nhiên phản thiên nhiên bị thiên nhiên tác động ngược là có thật.

Nên nhớ nguy cơ người dân kiệt quệ, Quốc gia kiệt quệ là có thật, nếu vấn đề lũ lụt như đại hồng thủy cuốn phăng mọi thứ diễn ra hằng năm không được giải quyết. 

HUỲNH HÒA BÌNH 20.11.2025 (Tựa bài do Thụy My đặt) 

Dương Quốc Chính – Cần thay đổi cách cứu trợ thiên tai 

.com/img/a/

Nhìn cảnh người dân kêu cứu khắp nơi ở miền Trung, qua các kiểu tin nhắn, mới thấy rằng nhà nước cần xem lại cách tổ chức cứu hộ.

Mình không phủ nhận công sức của anh em lực lượng vũ trang (LLVT). Mình đã đi và đã thấy, anh em làm việc vất vả và nhiệt tình, nhưng thế vẫn không đủ. Quân đông mấy cũng không đủ và không kịp thời. Vì cơ bản là do hệ thống chính trị nó vận hành phải theo luật, phải có lệnh, có công văn, lãnh đạo chỉ đạo.

Tóm lại là vòng vèo về thủ tục hành chính. Nào là điều quân, phương tiện, tiền bạc. Ngay cả thủ tướng muốn điều máy bay trực thăng hay drone của quân đội cũng không dễ đâu. Đăng báo thì dễ thôi, chứ thực tế lệnh phải vòng qua Bộ Quốc phòng, xuống quân khu, binh chủng… Lúc cất cánh thì hết lũ là vừa! Ví dụ thế.

Lực lượng vũ trang phải là chủ lực, nhưng muốn nhanh phải xã hội hóa để tư nhân làm cùng. Trách nhiệm chi tiêu cứu hộ chính vẫn phải từ ngân sách. Nhưng ngân sách cần phải chi cho các đội cứu hộ tư nhân nữa, không chỉ để mặc dân tự cứu nhau là chủ đạo.

Để việc cứu trợ, cứu hộ được nhanh và bền vững, thì địa phương cũng phải tổ chức sẵn các đội tình nguyện. Gọi là tình nguyện, tức là phi lợi nhuận, chứ vẫn phải có ngân sách để nuôi các em, các cháu. Ví dụ các đoàn thể địa phương cũng cần có sẵn các đội cứu trợ nghiệp dư, như mấy em sinh viên tình nguyện, bớt hô khẩu hiệu với lên Facebook chống phản động bằng clone, hay tham gia các đội cứu trợ phản ứng nhanh.

Theo quan sát của mình, vào dịp lũ lụt, có vô số người rảnh có thể tham gia các đội cứu trợ. Vì lụt thì làm ăn học hành gì được, đi cứu trợ đi còn ích nước lợi nhà. Tất nhiên hàng năm phải tập huấn cho các em. Tùy năng lực mà cho vào chỗ nguy hiểm hay đơn giản. Anh em này nên có nguồn quỹ ngân sách để nuôi trong những ngày này.

Ngoài ra là các đội cứu trợ hoàn toàn là tư nhân cũng nên được thành lập dưới dạng các câu lạc bộ bơi, ca nô, drone…, ở mỗi địa phương. Các nhóm này có thể nhận nguồn xã hội hóa. Nhà nước cần có hành lang pháp lý, hướng dẫn họ cách chi tiêu minh bạch, có tiền lương đàng hoàng, ít ra phải đủ ăn, ở, người ta góp công thôi. Quan trọng nhất là có nguồn quỹ để bảo hiểm thân thể cho tình nguyện viên, sửa chữa, mua sắm trang thiết bị cho họ.

Phải có sự chuẩn bị sẵn các loại lực lượng như vậy thì mới phản ứng nhanh được với thiên tai. Đội này được hiểu giống như địa phương quân, tự vệ xóm, so với LLVT là chủ lực, các bên cùng phối hợp thì cứu hộ mới kịp thời được.

Bây giờ thì bản chất chỉ có chủ lực, còn du kích, tự vệ là tự phát và tự nuôi nhau, thế là bất công cho họ và cho chính đồng bào. Người dân ca ngợi chú bộ đội, công an 1 thì phải ca ngợi các nhóm cứu hộ tư nhân 10 lần. Vì LLVT là có ngân sách nuôi, nhiệm vụ phải làm, chết còn được phong liệt sĩ. Còn tình nguyện viên là chả có gì.

.com/img/a/

Khi đã không nuôi được “du kích” rồi nhưng lại có đám bò đỏ clone, đóng profile đi khắp mạng xã hội để dọa dẫm các nhóm cứu trợ mới manh nha việc cứu trợ tự phát, để phá hoại việc người dân tự cứu nhau. Mình không biết chắc nhưng đây là có mùi của sự chỉ đạo.

Vì sợ mầm mống của xã hội dân sự mà bỏ mặc người dân không có ai dám cứu trợ, vì sợ đi tù. Đám này húc mình không ít, ngay từ khi mình mới mon men test thử việc cứu trợ. Rồi nó sẽ vào bài này húc tiếp cho xem, tút trước cũng có đó. Kiểu này về bản chất là y chang sợ người dân tự diễn biến thì phải cấm luôn kinh tế tư nhân.

Thấy báo chí cách mạng viết là huy động đặc công nước với xe lội nước…đi cứu trợ, dân tình hoan hỉ. Thực tế cái đó cũng chỉ làm màu thôi. Vì cứu trợ, cứu hộ này đa phần là không quá nguy hiểm, như ở Thái Nguyên chẳng hạn, thanh niên sức khỏe bình thường, mặc áo phao đầy đủ với xuồng cao su là tham gia được tất với địa hình đô thị. Cần gì đặc công nước với xe lội nước. Lính nghĩa vụ cũng dư sức rồi.

Còn việc huy động tiền thì nhà nước cần khuyến khích để dân chủ động lựa chọn giống như chọn làm việc cho khối tư nhân hay nhà nước. Đừng có lùa bò ra định hướng duy nhất rồi ép dân phải đóng tiền cứu trợ, nó phản cảm lắm.

Tiền trong dân còn nhiều, tấm lòng cũng không thiếu, chỉ là phải chi đúng lúc, đúng chỗ mà thôi. Nhà nước phải tạo điều kiện để có thể hình thành những tổ chức dân sự, chỗ tiêu tiền đó một cách minh bạch, chuyên nghiệp, chứ không phải là tạo rào cản pháp lý để người dân e sợ việc huy động tiền cứu trợ.

Có người bảo: “Việc này của nhà nước, kệ họ đi.” Nói vậy không sai, nhưng không hoàn toàn đúng. Cũng giống việc bạn ra đường thấy người bị tai nạn rồi bảo “Đó là việc của nhà nước, mới có chuyên môn cứu hộ.” Hay cháy nhà hàng xóm, mặc kệ cảnh sát phòng cháy chữa cháy.

Đúng là cần nhận thức rõ ai là vai trò chính, nhưng lúc khẩn cấp và điều kiện cho phép thì ai cũng có thể cứu người. Việc này không thể hiểu máy móc được. Đây dân hoảng loạn kêu cứu khắp nơi mà không có người đáp ứng được, thấy đau lòng. Hiện có 50 người chết và mất tích rồi, chắc tại số đen thôi.

Tốt nhất là cứ để thực tế chứng minh những gì mình đã và đang viết và đã test. Phải thấy quan tài mới đổ lệ. 

DƯƠNG QUỐC CHÍNH 20.11.2025

Nguyễn Thông – Thủy điện 

.com/img/a/

Đã đến lúc, thậm chí khí muộn, cần phải xem xét việc các đập thủy điện xả lũ khi hạ du đã quá ngập lụt. 

Không còn là ý kiến, dư luận của dân nữa, mà phải ở quốc hội. Cơ quan tối cao này (chẳng biết có tối cao thật không) cần nêu nó ra như một vấn đề cấp bách bàn bạc, có ý kiến rõ ràng trên nghị trường, chứ không thể để mấy anh chị nghị viên rảnh rỗi chiếm thời gian đưa đẩy những chuyện vớ vẩn.

Tất nhiên trong vô vàn tranh luận về thủy điện – xả lũ – ngập lụt vẫn có ý kiến kiểu như “không xả thì chờ vỡ đập à”, “đập mà vỡ thì tai họa còn nặng hơn”, “không thủy điện có điện dùng khối ra đấy”, “anh hùng bàn phím chạy bằng rơm ở đó mà lên án thủy điện”, v.v…

Có người còn lý sự nghe rất xuôi tai, chẳng hạn những vùng Thái Nguyên, Hà Giang, Cao Bằng đâu bị thủy điện xả lũ mà cũng ngập lụt đấy thây. 

Họ lờ đi yếu tố Trung Quốc xả lũ, tình trạng phá rừng, thiên tai năm nay nặng nề hơn mọi năm. Họ chỉ cần bảo vệ thủy điện, khẳng định thủy điện không có lỗi, xả lũ là chuyện bình thường…

Dân ta vốn ưa cãi nhau, kẻ bênh người chê, cãi tới tết chả xong. Thủy điện cứ xả, dân vẫn hứng chịu, còn quốc hội thờ ơ coi như không phải chuyện của mình.

Thưa các ngài cãi cả hai phía, thưa mọi đại biểu quốc hội tử tế, sự đúng sai thế nào thì chưa biết. Nhưng nếu nói gì hoặc im không nói gì, trước hết hãy cứ đặt mình vào hoàn cảnh của người dân bị ngập lụt, nước ập lên tới nóc nhà hết đợt này đến đợt khác đã gần cả tháng nay, tết nhất tới nơi rồi, dân chúng kiệt sức rồi.

NGUYỄN THÔNG 20.11.2025