Ba người trẻ Dasha, Yarik và Vika là bạn học tại đại học Kharkiv, nhưng họ đã bị phân tán trên khắp Ukraine bởi cuộc xung đột
Verity Bowman Ngày 5 tháng 6 năm 2022 •
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, Dasha Shipunova bận rộn tổ chức sinh nhật lần thứ 18 của mình với những người bạn thân nhất của cô từ trường đại học Kharkiv là Vika Mankovska và Yarik Size.
Những hình ảnh cho thấy Dasha đang nâng chiếc bánh sinh nhật được trang trí bằng hình trái tim và các ngọn nến với con số 18, với phông nền lấp lánh, những quả bóng bay vàng treo phía sau.
Mối lo duy nhất của họ là liệu trời có mưa hay không. Yarik mô tả đó là “một trong những ngày ấm áp nhất trong cuộc đời”.
Năm nay không có ngày kỷ niệm sinh nhật như vậy. Kể từ khi Nga xâm lược Ukraine vào ngày 24 tháng 2 , thế giới của sinh viên hoàn toàn thay đổi.
“Tất cả mọi thứ kỷ niệm [năm ngoái], tôi không thể mua được năm nay,” Dasha nói. “Những điều đơn giản (nhất) đã thực sự không thể, điều này rất đáng sợ.”
Ba người bạn cùng khoa báo chí đã sống rải rác trên khắp đất nước và không còn gặp nhau kể từ đó.
Dasha trở thành người tị nạn ở miền tây Ukraine, Vika chạy đến Krasnograd ở vùng Kharkiv, và Yarik đã bị mắc kẹt ở Kherson do Nga chiếm đóng.
Họ đã phải chịu đựng hơn 100 ngày chiến tranh với cuộc sống hoàn toàn đảo lộn.
Đây là những câu chuyện của 3 người.
Dasha Shipunova, 19 tuổi
Khi Dasha nhớ lại những cuộc trò chuyện của cả nhóm trước cuộc chiến, họ cảm thấy thật kỳ quái. Cô tránh xem tin tức và thảo luận về những gì đang diễn ra, nhưng đến giữa tháng Hai, tình hình không thể tránh khỏi.
“Ngày càng trở nên nghiêm trọng,” cô nói. Trước chiến tranh, cô đã cố gắng “biến mọi thứ thành trò đùa” bởi vì “không ai có thể nghĩ điều này có thể xảy ra trong thế kỷ 21”.
Dasha biết rằng Nga đã xâm lược theo tin từ Yarik cho biết.
“Hãy chờ, bạn cũng đã nghe tiếng súng nổ?” anh nhắn tin cho cô ấy vào khoảng 6 giờ sáng ngày 24 tháng 2.
Lúc đầu, cô “không biết” anh ta đang nói gì, nhưng sau khi lướt qua mạng xã hội, đó là sự thật.
“Khi tôi đọc tin tức về các vụ pháo kích khắp Ukraine, tôi thật sững sờ. Tôi bắt đầu run sợ, ”cô nói.
Dasha đang ở vùng Dnipropetrovsk phía đông vào thời điểm đó. Cô chạy thẳng đến phòng mẹ và đánh thức bà.
Gia đình cô mặc đồ ngủ để xem tin tức. Cuối ngày, bạn trai của cô tìm cách chạy từ nhà anh ta đến nhà cô. “Cảm ơn Chúa, anh ta đã thành công,” cô nói.
“Tôi nhớ cái đêm khủng khiếp đó,” cô nói. “Chúng tôi không thể ngủ.”
Mẹ cô chạy quanh nhà tìm những viên i-ốt. “Chúng tôi thực sự chưa sẵn sàng cho một vụ Chernobyl (*) thứ hai,” Dasha nói.
Đầu tháng 4, những câu chuyện về hành động tàn bạo của người Nga ở Bucha và Irpin bắt đầu xuất hiện, họ quyết định phải bỏ trốn.
“Chúng tôi đã đi di chuyển trong hai ngày, ở lại qua đêm trong thời gian giới nghiêm,” cô nói. Cô cùng mẹ và hai chị gái hiện đang sống ở Berezne ở phía tây an toàn hơn.
Cha cô ở lại – với tư cách là trụ cột gia đình duy nhất, ông phải tiếp tục làm việc. Ông gọi điện cho gia đình mỗi ngày, hát các bài hát và chơi guitar trên điện thoại.
Đối với Dasha, cuộc sống đã trở nên chán nản. Cô đánh dấu sinh nhật lần thứ 19 vào tuần trước trong im lặng. Không có bất kỳ người bạn nào.
“Điều duy nhất tôi muốn là trở về nhà và gặp lại bố, bà nội, ông nội và bạn bè,” cô nói.
“Tôi không ngừng khóc khi xem lại những bức ảnh cũ, nhìn thấy những khuôn mặt hạnh phúc của chúng tôi khi không có chiến tranh. Nhưng tôi không muốn sống trong ảo tưởng, vì tôi không biết liệu chúng ta còn sống hay không.
“Tất cả những gì tôi có thể hy vọng là hòa bình trở lại và tôi sẽ ở bên những người tôi yêu quý trong năm tới.”
Yarik Size, 19 tuổi
Yarik gặp Dasha ở đại học, họ lập tức yêu nhau. “Khi bạn tham gia một nhóm mới và tìm thấy người có cùng tinh thần ngay lập tức, điều đó thật tuyệt vời,” Yarik nói. “Đó là cách chúng tôi gặp và tìm thấy nhau.”
Những bức ảnh trên mạng xã hội đăng tải trước chiến tranh cho thấy cuộc sống bình thường bình yên của một thiếu niên: những ngày ở bãi biển, chuyến du lịch đến Paris, nằm phơi nắng cùng bạn bè.
Nhưng tất cả bây giờ đã không còn, đây là một cuộc sống khác.
Yarik trở về quê của mình, Kherson, miền nam Ukraine ngay trước khi bắt đầu chiến tranh. Chỉ trong vòng một tuần kể từ khi Nga xâm lược, nó đã trở thành thành phố đầu tiên thất thủ của Ukraine.
Yarik và gia đình anh đã mắc kẹt ở đó.
Rào chắn rải rác khắp khu phố. Một căn cứ Nga chỉ cách nhà anh 500 m. Anh cảm thấy không an toàn khi ra ngoài – chắc chắn anh sẽ bị người Nga khám xét.
Matxcơva đã tiến hành một chiến dịch nhằm xóa sổ bản sắc Ukraine của thành phố, biến nó thành tiền đồn của Nga.
Đã có báo cáo về các vụ giật điện, cắt xén cơ thể và hành quyết, đồng rúp đang được dùng ở đây.
Yarik nói anh thà nhịn đói còn hơn sử dụng đồng tiền của Nga, thứ mà anh ta gọi là “tiền bẩn”, để mua đồ dùng.
Vì vậy, cuộc sống hàng ngày của anh là bới rác để kiếm thức ăn. Anh nói anh “kiệt quệ về mặt đạo đức”. Anh suốt ngày ở trong phòng xem phim – lối thoát duy nhất để tránh khỏi thực tế nghiệt ngã sự chiếm đóng của Nga.
“Ngày càng có ít thức ăn và tiền. Chiến tranh đáng sợ, đáng sợ trong tất cả những biểu hiện của nó, dù là ném bom, cho dù là chiếm đóng – điều đó rất khó ”.
Anh ấy nói anh không còn biết “phải nghĩ gì hoặc phải làm gì” và điều duy nhất gia đình anh ấy có thể làm là “gắn bó với nhau”.
Anh mơ một ngày được trở lại trường đại học cùng bạn bè, được thực tập và làm việc về báo chí: “Khi nghĩ đến cuộc sống cũ, tôi cảm thấy buồn và nhớ nhung. Thật là khó nhớ – cứ như là một giấc mơ vậy ”.
Vika Mankovska, 19 tuổi
Trước cuộc xâm lược của Nga, Vika đang làm việc trong một dự án đại học. Chỉ vài giờ sau, đất nước của cô lâm vào chiến tranh.
Cô không thể tin được. Trong những tuần trước, cô đã ngồi trong quán cà phê với bạn bè để bàn việc chiến tranh sẽ khó xảy ra như thế nào.
“Vào thời điểm đó, tôi không nghĩ mình sẽ nhận được tin tức như vậy,” cô giải thích. “Nhưng sau tôi nghe thấy những tiếng nổ. Thật đáng sợ.”
Cô ở Kharkiv khi chiến tranh nổ ra, cô đã dành hơn một tuần ẩn náu trong hầm trú bom khi trận pháo kích đổ xuống. Gia đình cô bị giằng co không biết phải làm gì sau đó.
Việc quay lại trường đại học với Dasha và Yarik giờ là điều không thể. Kharkiv chỉ cách biên giới với Nga 40 km – ít người tin rằng thành phố lớn thứ hai này của Ukraine có thể chống chọi bước tiến của Putin.
Vika nhớ rất rõ quả bom đầu tiên rơi xuống gần nhà cô, làm rung chuyển mọi cửa sổ và đó là tiếng nổ “dữ dội nhất” mà cô từng nghe thấy.
“Tôi cảm thấy sợ hãi. Lo sợ cho gia đình, cho cuộc sống. Đó là một nỗi sợ hãi mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây, ”cô nói.
Khi nhớ lại những ngày trước đó, Vika vẫn có thể thấy “khuôn mặt kinh hãi” của những người đang ở bên cạnh cô. Cuối cùng, cô quyết định trốn đến Krasnograd, một thị trấn nhỏ ở vùng Kharkiv.
“Thật khó khăn khi rời khỏi nhà,” cô nói. “Nhưng chúng tôi không thể ở lại được nữa, bom đạn có thể rơi xuống nhà bất cứ lúc nào”, cô nói.
Cô ấy cảm thấy tê liệt trong vài tuần lễ đầu tiên của cuộc chiến, không thể làm gì cả.
Nhưng khi tin tức về tội ác chiến tranh do các lực lượng Nga ở Bucha xuất hiện vào đầu tháng 4, cô đã khóc òa.
“Lần đầu tiên kể từ đầu cuộc chiến, tôi đã khóc,” cô nói. “Vào thời điểm đó tất cả người dân Ukraine đang phải gánh chịu một sự mất mát khủng khiếp”.
Cô lại cảm nhận được điều đó khi Mariupol rơi vào tay quân Nga vào cuối tháng 5 sau khi lực lượng kháng chiến cuối cùng bị đánh bại khỏi nhà máy thép Azovstal.
Cô ấy nhớ mình đã “hoàn toàn tuyệt vọng”. Cô dán mắt vào tin tức trong vài giờ mỗi ngày.
“Tôi không nhớ mình đã suy sụp như thế nào,” cô nói, “Sau đó, tôi nhận ra rằng không có gì tồi tệ bằng chiến tranh”.
HDP theo The Telegraph (sửa và bổ túc ngày 6/6/2022)