HẸN ANH MỘT NGÀY TÁI NGỘ
Để nhớ về tượng THƯƠNG TIẾC với lời vinh danh và lòng ghi ơn.
Kính dâng Anh Linh Tử Sĩ Quân Lực VNCH.
Gặp anh trong chiều tiễn biệt
Dáng anh lặng lẽ trầm tư
Anh ơi, anh từ chiến tuyến
Về đây ngồi tự bao giờ?
Anh từ địa đầu Bến Hải?
Khe Sanh, An Lộc, Hạ Lào?
Pleiku, Tam Biên, Darlac?
Đông Hà, Quảng Trị? Chu Pao?
Hay từ Cà Mau, Đồng Tháp?
Định Tường, Cái Nước, Năm Căn?
Hoàng Sa? U Minh? Rừng Sát?
Súng rơi giữa cuộc quân hành?
Anh về từ đâu chăng nữa
Cũng đời tận hiến non sông
Anh về bao giờ chăng nữa
Cũng tươi dòng máu Lạc Hồng!!!
Tôi biết, anh vì lý tưởng
Hào hùng, chiến trận xông pha
Chẳng mơ công hầu, khanh tướng
Chỉ mong mạnh nước, an nhà!
Anh đi vì yêu sông núi
Yêu đời Hải, Lục, Không Quân
Mong ngày ba miền vào hội
Mừng nhau quét sạch vô thần
Anh tự bao giờ, trầm lặng
Ngồi đây thương bạn, nhớ rừng?
Súng nằm ngang đùi, sưởi nắng
Ba lô thiếp ngủ triền lưng!
Mắt anh, dòng sông suy tưởng
Dưới vành nón sắt, xa xăm
Là anh. Anh là pho tượng…
Cho đời ngưỡng phục ngàn năm
Cho đời vô cùng Thương Tiếc
Tinh hoa nòi giống Lạc Hồng
Tóc vừa xanh màu mây biếc
Mà hồn đã núi, đã sông
Mà hồn hòa trong nhịp thở
Biển, rừng, hoa, lá, cỏ, cây
Ơn anh, bao lòng ghi nhớ
Thương anh mắt lệ vơi đầy
Gặp anh chiều xưa tiễn biệt
Rồi xa, trăm nhánh sông đời
Quê hương, một ngày giặc chiếm
Và anh ngã xuống…Than ơi!
Người ta trả thù hèn hạ
Cả ngay bức tượng nữa sao?
Nghe tin, tôi đau đớn qúa
Thương anh khôn xiết nghẹn ngào!
Thế rồi một chiều bụi đỏ
Tìm anh, tôi đến chốn xưa
Anh ơi, chỉ còn đổ vỡ
Hoang tàn theo với nắng mưa…
Hỡi anh, những hồn Anh Liệt
Sử vàng, Tổ Quốc ghi công
Hẳn nghe Bình Than hội kiến
Hẳn nghe trống giục Diên Hồng
Hẹn anh một ngày tái ngộ
Là ngày quang phục quê ta
Có anh ngồi trên nền cũ
Có tôi dâng một vòng hoa…
Ngô Minh Hằng
21.11.2003
Ghichú:
Tác giả chọn chữ Tổ Quốc Ghi Công vì trộm nghĩ bổn phận của người công dân là phải ghi ơn Tiền Nhân, ghi ơn Tổ Quốc, ghi ơn các Chiến sĩ và đồng thời, phải đóng góp công lao, xương máu để tô bồi, bảo vệ Tổ Quốc do Tiền Nhân để lại. Sự đóng góp này là công trạng, bổn phận, trách nhiệm, nghĩa vụ của người công dân hiến dâng cho quê hương tổ quốc, chớ không phải làm ơn cho tổ quốc, cho quê hương. Vì thế, tác giả không dùng chữ “Tổ Quốc Ghi Ơn”. Hơn nữa, chữ Tổ Quốc Ghi Công không phải do Việt cộng chế ra mà đó là chữ quốc ngữ, VC đã dùng như dùng những chữ nhà cửa, áo cơm v…v…Xin dùng chữ đúng nghĩa và đừng vì VC dùng chữ này mà kết tội tác giả.
HOA TRẮNG
Kính dâng Từ Mẫu. Tặng người đồng tâm cảnh.
Áo người hoa đỏ người vui
Áo con hoa trắng ngậm ngùi phận con
Mẹ ơi ba chục năm hơn
Hoa kia mấy độ tủi hờn với hoa
Cõi trần từ mẹ lìa xa
Đau thương, thân phận con là mồ côi
Đưa tay hái mộng, mộng trôi
Lỡ chân vấp ngã không người dìu nâng
Hoa không làm được mùa Xuân
Trăng không làm nổi một lần sáng trăng
Đã bao nhiêu độ tháng Năm
Nhìn người hoa đỏ con thầm lệ rơi
Đoạn trường ai vẽ mẹ ơi
Âm dương hai cảnh, hai nơi chia lìa
Cõi tiên vội vã mẹ về
Đường trần con mẹ não nề tiếc thương
Lòng con, đây, một nén hương
Đốt lên, khói mỏng như sương, nhạt mờ
Nhìn bông hoa trắng bơ vơ
Mẹ ơi lệ đẵm hai bờ mắt nâu…
Ngày 10.5.2000